Willo Perron là set designer đằng sau chương trình Savage x Fenty Vol .3, được công chiếu trên Amazon Prime vào tuần trước. Perron, là người làm việc từ phiên bản đầu tiên và thứ hai của chương trình, và đã hợp tác với nhiều bên để giúp Rihanna nhận ra tầm nhìn của mình để biến các buổi trình diễn Savage x Fenty thành một sự kiện lớn kết hợp thời trang, biểu diễn và nghệ thuật.
Trong buổi trình diễn thứ ba, Perron tập trung vào khách sạn Westin Bonaventure, một công trình kiến trúc ở trung tâm thành phố Los Angeles được thiết kế bởi John C. Portman Jr. vào năm 1974. Perron nói rằng mục tiêu của ông là thể hiện vẻ đẹp của kiến trúc mà không cần bổ sung trang trí.
Perron chia sẻ: “Vẻ đẹp của tòa nhà này chính là sự vĩ đại vốn có này. Hợp lý cho việc láp đặt thiết bị máy chiếu phát video v.v. Tôi luôn cố gắng hạn chế mọi người gợi ý những thứ như là: ‘Này, hãy thêm pyro đi.’ Nhưng tôi cảm thấy chúng ta cần để cho không gian và kiến trúc nguyên bản và tập trung vào những thứ tinh tế như màu sắc đậm đà và đầy cảm xúc. ”
Tại đây, Perron, người được biết đến với công việc của mình với các nghệ sĩ bao gồm Kanye West, Drake và Jay-Z, nói về những gì anh ấy muốn làm khác biệt cho Vol. 3 cho thấy, Rihanna thách thức anh ấy như thế nào và tầm quan trọng của việc diễn giải lại các tài liệu tham khảo (thay vì sao chép chúng chính xác).
Quá trình bắt đầu như thế nào? Và bạn được giao nhiệm vụ hoàn thành gì cho Savage x Fenty Vol. 3?
“Điều này thật sự khó nói. Tôi còn nhớ buổi đầu tiên họ đã thực hiện một buổi shooting ở Morocco. Vì vậy, tôi đã nghiên cứu kiến trúc ở Địa Trung Hải và Nam Âu và Bắc Phi và họ đều có sự liên kết với nhau vì văn hoá họ rất gần gũi. Cho nên với số đầu tiên đã bị định hướng bởi campaign trước khi tôi tham gia. Cho show thứ 2, tôi đã nghiên cứu kỹ bộ sưu tập và các danh mục khác nhau của nó. Có cái thì nhiều hoa văn, có cái tối hơn, có cái sexy hơn. Ban đầu tôi có ý định làm “một ngày sống cùng Rihanna”, nhưng mà kiểu phiên bản giả tưởng của việc Rihanna đi vào văn phòng hằng ngày, cho nên tôi đã chọn cảnh nhà máy và công việc vận chuyển với Travis Scott ở cuối. Cuối cùng tôi đã lấy cảm hứng từ bộ sưu tập pha trộn với thế giới tưởng tượng này và biểu diễn quá trình thiết kế và sản xuất.
Chúng tôi đã thay đổi từ mỗi định dạng, vì vậy tôi nghĩ chúng tôi nên tiếp tục làm điều đó và đi vào vị trí lần này. Tôi bắt đầu nghĩ về những địa điểm yêu thích của mình ở LA và chúng tôi đã ghi lại ba hoặc bốn địa điểm và thu hẹp nó xuống Khách sạn Bonaventure. Và nó đã trở thành nhân vật trung tâm của chương trình.”
Bạn đã thấy cấu trúc này thường xuyên. Bạn đã bao giờ tưởng tượng mình sẽ sử dụng nó theo cách này chưa?
“Ồ, hoàn toàn không. Điều thú vị ở nơi đó là tôi luôn thực sự yêu thích các tòa nhà. Nhưng tôi luôn luôn nói rằng, “Thật tuyệt nếu có thể làm lại nó và đưa nó trở lại thời hoàng kim trước đây.” Và khi chúng tôi quyết định quay chương trình ở đó, nó giống như, “Ồ, tuyệt, chúng tôi phải đưa nó trở lại vinh quang trước đây nhưng theo một cách sân khấu hơn.”
Bạn đã nói rằng khi bạn thiết kế không gian, bạn muốn tạo ra một số loại cảm xúc. Bạn đang cố gắng tạo ra cảm xúc gì với cấu trúc này?
“Các bức ảnh chụp cũng thực sự bổ sung cho mọi thứ.
Chà, vẻ đẹp của tòa nhà này là có sự hùng vĩ vốn có này. Nó thực sự là loại bóng bẩy và quá trớn. Sẽ rất dễ dàng để thêm các phần trình chiếu và video và như thế, tất cả những loại gags này. Điều của tôi chỉ là luôn rút lui khỏi mọi người kiểu như, “Này, hãy thêm pyro.” Nhưng tôi cảm thấy rằng chúng ta cần để không gian và kiến trúc như vậy và tập trung vào những thứ tinh tế như màu sắc bão hòa sâu. Và còn rất nhiều điều đang diễn ra. Có rất nhiều người và vũ đạo nên nó không cần phải được cố trang hoàng. Nó chỉ cần là một khung cảnh đẹp.”
“Vì vậy, phần lớn là về sự tiết chế, điều này thật buồn cười khi nói về chương trình phô trương này. Và, điểm thứ hai trong việc này là có thể chơi với quy mô lớn. Giống như cảnh quay tuyệt đẹp ở phía trên cây cầu, sử dụng tòa nhà làm bối cảnh, và những mái vòm đồ sộ này. Và chúng tôi đã có được những bức ảnh 360 độ bằng drone này giúp khuếch đại quy mô của buổi biểu diễn.”
Chúng tôi thích cách tất cả các bạn sử dụng rất nhiều phần khác nhau của không gian và có thang máy như loại không gian chuyển tiếp này. Có câu chuyện nào bạn muốn kể về khách sạn / không gian không?
“Chúng tôi bắt đầu với một câu chuyện nhẹ nhàng. Tôi luôn thích những bộ phim giống như ban đêm và bạn thấy rất nhiều cảnh ở trung tâm thành phố và rất nhiều ánh sáng bão hòa. Nhưng không bao giờ có nghĩa là một câu chuyện tường thuật theo nghĩa đen. Và tôi muốn nó ở trong một không gian huyền ảo. Tôi không muốn nó giống như đây là một khách sạn. Nó có thể là bất cứ điều gì. Và tôi muốn chia tay mọi thứ bằng những khoảnh khắc thân mật này với một người duy nhất. Vì vậy, đó là nơi xuất hiện việc sử dụng thang máy và các họa tiết. Nó giống như một thiết bị thay đổi nhịp độ trong suốt chương trình.”
Cũng rất thú vị khi thấy mỗi người biểu diễn trong các bối cảnh rất khác nhau. Giống như Nas biểu diễn trên sân khấu lớn đó, và sau đó Normani biểu diễn trong chiếc hộp màu đỏ, và sau đó là Lourdes [Leon] là trên giường. Bạn có quyết định về thiết kế không gian cho mỗi nghệ sĩ không?
“Chúng tôi xây dựng tất cả những thứ này và chọn vị trí và thời điểm mọi người tham gia chương trình và điều gì có ý nghĩa cho mỗi bản nhạc. Đây không giống như một chương trình trao giải nơi ai đó sẽ đến và thực hiện công việc sản xuất của họ. Mọi người được tích hợp vào chương trình hiện có. Vì vậy, những chiếc hộp nhỏ được dùng để trở thành loại họa tiết trang trí mặt tiền cửa hàng mà chúng tôi đã nghĩ đến. Vì vậy, đó là hai đoàn tàu chuyển động đồng thời, dành cho việc tìm ra ai đang biểu diễn và điều đã diễn ra hiệu quả khi chúng tôi đang xây dựng chương trình thực tế.”
Tôi không biết bạn phê bình công việc của mình như thế nào, nhưng nhìn lại hai chương trình còn lại, bạn có muốn làm khác đi không? Bạn có thấy điều gì bạn không thích không?
“Tôi là người chỉ trích nhất mọi thứ tôi làm và tôi thích, không có khả năng nhận được lời khen và luôn có hơn 500 điều mà tôi lẽ ra phải thay đổi. Vì vậy, thành thật mà nói chương trình đầu tiên rất thú vị vì chúng tôi đã thay đổi hình thức của nó. Đó là một loại biểu diễn kết hợp giữa buổi hòa nhạc và trình diễn thời trang và chúng tôi đã thực hiện nó trong một lần chạy. Tôi nghĩ rằng chương trình thứ hai muốn làm quá nhiều. Và giống như, đây là sáu giao diện khác nhau. Và nó gần giống như định hướng nghệ thuật đã quá xuất hiện trong mọi thứ khác mà nó muốn làm. Và tôi nghĩ rằng đó là một bài học cho tất cả mọi người vì chúng tôi đã thực hiện chương trình đầu tiên và chúng tôi đã nói: “Tuyệt vời, chúng ta hãy làm lớn hơn nữa”. Và lớn hơn, đôi khi nó có nghĩa là nhiều hơn nữa. Và tôi nghĩ điều tôi hài lòng về chương trình thứ ba là sự tiết chế, giống như là “chúng ta hãy rút lui chứ không phải làm nhiều thứ và cố làm việc nhiều hơn trên những thứ tinh tế sẵn có. Tôi nghĩ rằng đó thực sự là bài học từ chương trình một và hai. Chúng tôi muốn làm việc trên những hình tượng độc đáo hơn cho những thứ này để mọi người không phải đưa ra quyết định đâu là phần hay nhất của chương trình.”
Rihanna thách thức bạn như thế nào?
[Cười.] “Uh, anh bạn. Tôi nghĩ rằng trên quy mô này và trong thế giới mà chúng tôi đang làm việc vốn dĩ có sự cạnh tranh nhưng là với chính mình nhiều hơn. Vì vậy, chúng tôi vừa hoàn thành 1 phần và tôi đã nói, “Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?” Làm thế nào để chúng ta phát triển thứ này và làm cho nó tốt hơn? Và như, điều mà tôi không thích là gì và làm cách nào để chúng ta chỉnh sửa điều đó một cách tự nhiên? Và bạn biết đấy, cô ấy và tất cả những người khác tham gia đều mong đợi ngày càng nhiều hơn và tốt hơn. Đó là một thử thách liên tục.”
Bạn có thách thức Rihanna?
“Ồ, liên tục. Toàn bộ con người của tôi là đặt mọi người vào những nơi hơi khó chịu hoặc những nơi mà họ không nghĩ đến và đó là những gì tôi làm.”
Hãy nói về tài liệu tham khảo. Bởi vì trong chương trình Savage x Fenty, bạn đã nói về những bộ phim như phim Heat và Busby Berkeley như những điểm tham chiếu. Có rất nhiều lời bàn tán về cách mọi người diễn giải các tham chiếu hoặc đôi khi sao chép chúng một cách chính xác. Bạn nghĩ gì về nó? Làm thế nào để bạn tìm đến các tài liệu tham khảo mà không quá hoài cổ?
“Bạn đang chạm vào một chủ đề rất gần gũi và thân thương. Tôi nghĩ xu hướng là cái chết của sự sáng tạo. Tôi nghĩ rằng thương hiệu của mọi người đều làm một điều gì đó ở trong cùng một thời điểm và cùng một thứ, và điều đó khiến mọi thứ thực sự, thực sự không thú vị. Điều gì đang xảy ra và bạn đã muốn đưa nó lên Instagram, đó là mọi người đang có nhu cầu rất cao và muốn được yêu thích, rằng mọi người đều đang làm điều phổ biến. Và tôi nghĩ rằng nếu bạn muốn làm những điều thú vị, bạn phải không nổi tiếng và bạn phải đi ngược xu hướng. Và thời trang bị ảnh hưởng bởi điều này rất nhiều. Và một trong những lý do khiến tôi không làm việc trong lĩnh vực thời trang là vì tôi không thực sự tin vào cỗ máy xu hướng…
Và tôi nghĩ rằng cảm hứng nên đến từ cảm xúc. Nó giống như, bạn đang phản ứng với điều gì? Đó có thể là album ảnh của bà bạn và bạn nhìn thấy một bức ảnh và nó là thứ mang lại cho bạn vô số cảm xúc và đó là điều cá nhân đối với bạn và cách bộ lọc thông qua bạn rất quan trọng. Và điều quan trọng là mọi người hãy để những phản ứng và cảm xúc riêng của họ là thứ xuất hiện từ bạn. Nếu bạn kết hợp bức ảnh bạn nhìn thấy ở nhà của bà mình với những thứ khác, tất cả sẽ thành một thứ. Và điều quan trọng cũng cần biết là thực hiện từng việc một. Giống như ai cũng đang làm, “Tôi đến Motown và tôi sẽ mặc đồ đó và hát các bài hát của Motown”. Làm điều đó luôn có cảm giác giống như một bức tranh biếm họa và hề hề và tham chiếu quá rõ ràng, dễ đoán và bạn không thể tiến lên phía trước.”
Trong một cuộc phỏng vấn và bạn đã nói một hình ảnh của Junior M.A.F.I.A. đã truyền cảm hứng cho buổi biểu diễn iHeart Music Awards “Bitch Better Have My Money” của Rihanna vào năm 2015. Bạn có thể nói về điều đó như một sự tham khảo không?
“The Junior M.A.F.I.A. – tham chiếu cho chiếc trực thăng, khoảnh khắc đó ở đoạn rap giữa thập niên 90, New York, giống như độ cao của sự dũng cảm, bạn biết đấy, nghĩ đến tinh thần thể hiện trong con người như thế nào, sau đó là di chuyển như thế nào? Và rồi, bạn sẽ thể hiện điều đó như thế nào trong một khung cảnh duy nhất và trong hai giây… bạn sẽ có được sự dũng cảm.
Và nó giống như, bạn biết đấy, tôi không biết ai đã từng đưa trực thăng lên sân khấu trước đây. Hãy để tôi xem liệu tôi có thể biến điều đó thành hiện thực không. thặt sự bản thân nó đã là một bước đi khôn ngoan rồi. Bài diễn cũng hỗn tạp như chính bài hát vậy. Nó có cùng sự dũng cảm với Junior M.A.F.I.A. nhưng tôi không muốn làm điều đó kiểu giống 1:1. Điều quan trọng là nó không trở thành hài cổ điển, và rằng tất cả chúng tôi đang cố gắng ăn mặc sao cho giống Aaliyah và tạo ra những bài hát giống cô ấy hoặc rằng chúng tôi đang cố gắng trở thành ‘thập niên 90’ blah blah blah. Nhưng bạn chắc chắn thấy rất nhiều những người làm theo cách như vậy. Mọi người đều đang làm những video hoặc bìa album throwback này và tôi thấy chúng thật tệ vì chúng không thú vị cho lắm. Bởi vì họ không phát triển văn hóa về phía trước, và với tôi, tôi nghĩ rằng điều quan trọng là nếu bạn lấy một cái gì đó từ quá khứ thì chính là bạn đang kết hợp nó với một cái gì đó hiện tại hoặc tương lai.”
OK và điều này không liên quan, nhưng nó chỉ thú vị vì chúng tôi vừa xem những bức ảnh cũ của Roc-A-Fella và Jay-Z, Dame và Biggs trong văn phòng. Và họ sẽ bắn Jay-Z tại bàn làm việc hoặc trong phòng họp. Và văn phòng bạn vừa thiết kế hoàn toàn trái ngược với điều đó. Nó rất ấm áp và chào đón. Bạn có thể nói một chút về không gian đó?
“Vâng. Điều buồn cười về Jay là anh ấy là một con người cực kỳ thành công. Và anh ấy cực kỳ tham vọng và tiếp tục tham vọng. Nhưng tham vọng của anh ấy không phải là số ít. Tham vọng của anh ấy không chỉ là tài chính. Tham vọng của anh ấy là càng nhiều kiến thức, và theo kiến thức, tôi muốn nói đến mọi thứ, từ học thuật đến trí tuệ cá nhân đến trí tuệ cảm xúc cho môi trường của bạn. Sự tiến hóa của những gì bạn thấy trong hình là dũng cảm, ông trùm thô lỗ này, đối với con người ngày nay. Và anh ấy là một người cố vấn tuyệt vời cho rất nhiều người trong chúng ta. Và anh ấy đã tiến hóa. Không gian này là anh ấy. Tôi thiết kế không gian nhưng tôi thiết kế nó cho anh ấy. Nó rất hấp dẫn. Anh ấy là một người chu đáo và luôn mời gọi nên điều đó rất phù hợp với cách anh ấy điều hành. Anh ấy thực sự tò mò. Anh ấy yêu nghệ thuật và ngày càng quan tâm đến nội thất và đồ đạc, đồng thời anh ấy nhận ra không gian của bạn có thể ảnh hưởng đến trạng thái cảm xúc của bạn như thế nào. Anh ấy là một người tuyệt vời để làm việc theo cách đó.”